7
“Có phải loài người phục dịch gian khổ?
Đời sống chúng ta chẳng khác đời người làm thuê,
như người làm công ngóng chờ đêm tối,
như đầy tớ trông đợi lãnh lương.
Tôi cũng vậy, chỉ được những tháng ngày vô nghĩa,
những đêm dài mệt mỏi chán chường.
Nằm dài trên giường, tôi nghĩ: ‘Khi nào trời sẽ sáng?’
Nhưng đêm kéo dài mãi, và tôi trằn trọc đến hừng đông.
Thân tôi phủ đầy bọ giòi và đất bụi.
Da tôi nứt nẻ, ung nhọt chảy mủ.”
Gióp Kêu Khóc Cùng Đức Chúa Trời
“Ngày của con bay nhanh hơn thoi đưa.
Rồi chấm dứt không một niềm hy vọng.
Lạy Đức Chúa Trời, xin nhớ đời con chỉ là hơi thở,
và con sẽ không bao giờ còn thấy hạnh phúc nữa.
Chúa nhìn con bây giờ, nhưng sẽ không bao lâu nữa,
Chúa tìm con, nhưng con sẽ không còn.
Như mây tan và tiêu mất thể nào,
thì người chết cũng sẽ không trở lại.
10 Họ sẽ rời xa nhà mình mãi mãi—
không bao giờ thấy lại.
 
11 Vì thế nên, con sẽ không nín lặng.
Con sẽ kêu lên với cõi lòng đau đớn.
Con sẽ than van trong cay đắng của linh hồn.
12 Có phải con là quái vật trong biển,
mà đêm ngày Chúa đặt người giữ canh?
13 Con nghĩ: ‘Giường con sẽ an ủi con,
và giấc ngủ sẽ giúp con vơi nhẹ nỗi thương đau,’
14 nhưng khi Chúa làm tan vỡ giấc chiêm bao,
và con kinh khiếp trong ác mộng.
15 Đến nỗi con thà bị nghẹt thở—
còn hơn kéo lê kiếp sống này.
16 Con chán ghét cuộc sống con và không muốn sống nữa.
Xin Chúa để mặc con vì những ngày hiện tại của con như hơi thở.
 
17 Loài người là chi mà Chúa xem quan trọng,
có là gì đâu mà Chúa quá bận tâm?
18 Cứ mỗi sáng, Chúa đem tra vấn
thử thách từng phút giây.
19 Tại sao Chúa không buông tha con,
ít nhất đủ để con nuốt nước dãi!
20 Nếu con phạm tội, thì tội ấy đối với Chúa là gì,
lạy Đấng Quan Phòng của loài người?
Sao Chúa bắt con làm mục tiêu để bắn?
Con là gánh nặng cho Chúa sao?
21 Tại sao Chúa không tha thứ tội con
và bỏ qua gian ác của con?
Vì con sắp nằm yên trong cát bụi.
Khi Chúa tìm, con đã không còn.”